[u]gly

silent night

sài gòn lại một đêm trắng... những cơn mưa như thiếu nước rì rào bên tai, ào ào rồi vụt tắt, lại tích như tích trữ và ào ào, cảm giác yên vắng mà nghe tiếng mưa an bình lắm... moody thích điều này!
chợt nhận ra con đường mỗi người đi sẽ chẳng có gì là chắc chắc, chẳng thể chạy theo một cái ranh thư tàu hỏa ... sẽ có những cột mốc những con người làm ta thay đổi... chợt nhận ra cái niềm đam mê của mình không phải là con đường ray mà mình đã đi trong 24 năm qua, muốn có một sự thay đổi... chính lúc này đây cái tôi bình tĩnh đến chính bản thân cũng ngạc nhiên...
quyết định sẽ thay đổi... một cột mốc của đời tôi... vẫn có một chút lo lắng về con đường mình đang đi... cũng may là chỉ mình mình chịu trách nhiệm vì chính mình mà thôi... áp lực có giảm đi một chút... một chút động lực và phấn khích vì quyết định mới của chính mình ...

bước đi trên con đường toàn sương mờ phía trước, cái cảm giác đi lòng vòng rồi lại đặt chân tại vị trí cũ. một sự hoang mang dao động trong tâm trí hắn, tự lu mờ bởi sự vững tin bản thân để thúc ép chính mình bước tới. mặc dù đích đến chưa chắc là thiên đường, nhưng hắn biết nếu hắn dừng lại thì chắc chắn là dấu chấm hết, và bỏ cuộc không phải là điều hắn thích!
làm người thật khó! giá có thể chả nghĩ gì mà sống, có lẽ thật tuyệt vời...
mọi thứ hắn quan tâm lúc này chỉ là những thứ lặt vặt thỏa mãn chút hư vinh nhanh chóng nhàm chán, chiếc xe, tablet, mobile. nghĩ cho cùng cũng vớ vẫn thật...
thứ mong muốn tìm được lại là thứ luôn tránh né nhưng lại khao khát đc hưởng
cái thứ tình cảm mà lâu lắm rồi hắn muốn nhưng không dám thử nữa
tự thỏa mãn bằng những cuộc tình ngắn như thỏa mãn cái dục vọng thuần khiết của một con thú
đến một ngày nhận ra ... hắn cô độc... đến đáng thương...

thèm đi quán cf thân thuộc nào đó buổi sáng...
thèm cảm giác lê chân trần trên bờ biển...
thèm cảm giác chạy xe dưới trời mưa tầm tã trong đêm ...
chuỗi cảm xúc lắng lại trong một buổi sáng tự dưng thức dậy sớm...
một ngày như mọi ngày, cái công việc đều đều, cái áp lực đều đều, thời gian rảnh toàn bộ chăm chút cho cô vợ cả... có lẽ hơi nhàm chán
chắc cần chút dolphin cho bản thân thôi ...
sẽ là sáng mai...
chắc chắn là như thế :)

luôn có sự trả giá trong cuộc đời ...

để có thể đi ... té ko biết bao nhiêu lần
để có thể chạy xe... cũng đụng ko biết bao nhiêu lần
để cố như mọi người... cũng trả giá bằng sự tự ti rằng đôi khi mình ko thể
để cố làm vừa lòng mọi người... chợt nhận ra là chả ai vừa lòng
để có 1 khoảng thời gian có được hạnh phúc là sự mệt mỏi, nỗi đau về sau
...chỉ là tiếc sao mà nó ngắn thế
cái lòng tin giờ đây ... nản lắm rồi...
có lẽ nên bắt đầu thêm một thời gian dài nữa để học cách tin...
giờ thì chỉ muốn say mặc dầu cái dạ dày éo đỡ đc...