... say
một ngày mệt mỏi ...
feeling like shit for the fucking Sunday...
... vẫn quá nối tiếc để kịp nhận ra đã quá xa
trở lại với cuột sống ...
ting ting ... new message : "get away from me !"
...
... dạo này trời mưa nóng thất thường
...
I think of all the friends I've known
When I dial the telephone
Nobody's home
...
Hard to be sure
Sometimes I feel so insecure
And loves so distant and obscure
Remains the cure
...
trong đầu tập trung một chuỗi các sự kiện tình tiết ...
nhưng lại chẳng thể nào kết đc bất cứ thứ gì ...
không có một cái nhìn toàn diện một cách khách quan ...
trước mắt là một khoảng thời gian khá là chông gai với huflit... một sai lầm thuở thiếu thời :))
dù có là gì thì đơn giản là phải giải quyết nó...
không thể để mất 3 năm vô nghĩa đc...
lại thêm một mớ cảm xúc làm lu mờ cái đầu lạnh của mình ... con lại hồn...
mà cũng chưa bao giờ thấy ai làm đc gì hơn thế ...
một cách logic thì đó là điều bình thường ... mình cũng là người :)
một lần nữa trong 21 năm tồn tại...
cảm giác cần làm một cái gì đó trước khi mọi thứ quá trễ hoặc là mọi việc đi quá xa
...
ngay bây giờ thì mún đi ngủ và mai sẽ dọn đống lù xù chỗ mình ngủ
tận hưởng căn phòng khá là sạch sẽ ko phải của mình đỡ vậy
mặc xác mọi thứ trong ngày hôm nay
khá là mệt mỏi sau khi nuốt trọn s1 spartacus
...
...
tự nhiên mất ngủ một cách vô cớ
đơn giản thật
chắc vì ngủ trưa quá nhiều
giá làm đc vài chai thì chắc ngủ ngon rồi
f.u.c.k it!
;
thường thì cái gì cũng phải có nguyên nhân của nó
trợn mắt lên suy nghĩ mãi ko rõ cái lý do tại sao cứ trơ ra không bùn ngủ
haizzz
đói vật vã ra
còn 3 ngày nữa thôi
giá ngủ sớm đc thì
ôi cái dạ dày của tôi
...
mai lên gặp anh hiền nữa chứ
cầu trời cái đt vẫn làm đc cái việc mà cái đồng hồ báo thức cần làm
ko là tiêu!
tml đi trễ 5p ko cho vô lớp
đi dạy thì thích thì đi ko thì bắt con người ta đợi rồi về
mịa nó thằng mặt chuột!
...
có nhứng thứ không nằm trong sự kiểm soát chính ta
trái tim vẫn cứ đập
hiền thì vẫn sống (just kidding :)
... và cả cái việc ta thưc hay ngủ cũng thế
lệch đồng hồ sinh học rồi chăng ! maybe
cũng chẳng phải là chuyên gia
dù sao cũng mún đi ngủ vào cái giờ mà mọi người vẫn làm thế @.@
nằm nghĩ vu vơ sẽ làm mệt óc hơn
ngủ trễ sẽ làm việc ngày mai dậy sớm sẽ thật mệt mỏi
cộng với việc không có gì ăn sáng vào ngày mai và xăng để đến trường
thiệt là thú vị!
lên mạng làm gõ vu vơ mong mệt mỏi một chút nhưng hình như không có tác dụng gì lắm
có lẽ lại nằm đếm cừu tiếp ...
...
có cảm giác bất an
một thứ thật khó tả
với cái tay bị phán là sống không lâu :)
muốn đi đâu đó thật xa
một mình trong rừng
một nơi chỉ có mình
và tất cả
...
sao mà khó thế nhỉ
...
có cảm giác mình đang đi trên một cái đầm lầy lớn
có vượt qua kịp trước khi nó nuốt chửng lấy ta
một cuộc sống kìm nén
bởi những thứ tầm thường
trong cuộc sống cũng tầm thường của chính ta
...
thật sự chán phải sống cái kiểu thế này lắm rồi
cái tồn tại là hợp lý
và chỉ những cái hợp lý mới tồn tại
thật sự phân vân về sự tồn tại bản thân!
...
"Buồn như ly rượu đầy
Không có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn
Không còn rượu để say.
..."
...
...
...
Nhớ Sài gòn mưa rồi chợt nắng
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân
Nhớ đèn đường từng đêm thao thức
Sáng che em vòm lá me xanh
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm
Có hai mùa vẫn đi về
Có con đường nằm nghe nắng mưa
ĐK:
Em ra đi nơi này vẫn thế
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ
Vườn xưa vẫn có tiếng Me ru
Có tiếng em thơ
Có chút nắng trong, tiếng gà trưa
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ đường dài qua cầu lại nối
Nhớ những con kênh nối hai giòng sông
Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng
Nỗi xôn xao hàng quán đêm đêm
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Trong lòng phố mưa đêm trói chân
Dưới hiên nhà nước dâng tràn
Phố bỗng là giòng sông uốn quanh
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ Sài gòn những chiều ngợp gió
Lá hát như mưa suốt con đường đi
Có mặt đường vàng hoa như gấm
Có không gian màu áo bay lên
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố nhà
Có nắng vàng lạc trên lối đi
ĐK:
Em ra đi nơi này vẫn thế
Vẫn có em trong tim của mẹ
Thành phố vẫn có những ước mơ
Vẫn sống thiết tha
Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ Sài gòn những chiều gặp gỡ
Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm
Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng
Phố em qua gạch ngói quen tên
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Quê nhà đó bao năm có em
Có bóng dừa có câu hò
Có con đò chở mưa nắng đi
Em còn nhớ hay em đã quên ?
...
... h
...
...
...
...
ngày 17
...
thèm những giọt nước
thèm một cơn mưa
thèm đc trần trụi đứng trong mưa
...
xua tan đi cái nóng oi bức con người
trong cái mảnh đất oi bức con người
...
chỉ là trong thoáng chốc
nhưng mưa có thể khiến tôi như thế
ở cái mảnh đất này
cơn mưa mang nhiều ý nghĩa hơn
một sự giải thoát về tinh thần
có thể giải thích là do hoàn cảnh mà thôi
nếu là một đất nước giá lạnh
người ta cần một cái gì đó ấm áp hơn
...
sẽ cố gắng...
sẽ thử tất cả...
sẽ lại cố gắng ...
đến khi... khi mà tất cả mọi hi vọng đã vụt tắt
khi mà quanh tôi chỉ còn bóng tối
khi mà chỉ còn mình tôi cô độc
còn bây giờ ...
khi tôi còn có thể
khi tôi còn có trách nhiệm
khi tôi còn hi vọng
khi tôi còn sống trên đời này
tôi sẽ cố gắng
dù cái giá sẽ trả là gì
dù mọi người nghĩ tôi ra sao
tôi sẽ làm ...
vì gia đình
đôi khi chỉ vì một người mình quan tâm...
...
ước mơ...
người ta sống phải có ước mơ
ước mơ nuôi sống hi vọng
ước mơ là động lực
...
có lúc tưởng mih không có ước mơ
nghĩ lại thì không phải
ước mơ quá tầm thường sao
nhưng vẫn là ước mơ
việc gì phải tự ti về vấn đề đó nhỉ
...
tôi muốn chạy
dù chỉ một lần
sẽ chạy
chạy mãi
sẽ cố chạy đến khi không thể
...
nhưng vẫn chỉ là giấc mơ
ta còn thực tại
ta còn trách nhiệm.
ta sẽ học cách dùng dấu chấm
...
ừ ... có lẽ ngày càng khó tính dần rồi ... văn khó ưa...
thật là trẻ con...
ai cũng muốn làm hero ... làm siêu nhân...
vậy để mình làm nhân vật phản diện cho nha ...>.<
...
không phải ghét bỏ gì...
đơn giản 2 từ trách nhiệm thôi... nhắm làm không được thì đừng làm ...
cũng đừng cố đem mấy con vật tội nghiệp đó ra làm thí nghiệm...
thà làm thịt nó ăn còn nhân đạo hơn...
...
ở tây nhất trẻ em nhì phụ nữ thứ 3 là chó rồi tới đàn ông
mình đơn giản là người rồi mới tới động vật
hiểu sao thì hiểu
...
lại mất ngủ
ức chế ghê
...
cầu mai trời mưa
quá nhiều biến cố xảy ra trong một đêm :))...
cũng lâu rồi mới thức hết một hôm thế này...
cảm giác rất vui... quen vài người bạn mới thật thú vị \m/
...
nhớ chuyện vui chuyện buồn
cuộc sống thật là thú vị :)
còn 2 năm cho tất cả
nhớ lúc học thêm anh sơn thấy câu viết lên tường
thể loại con cóc cùn nhưng thấy hay quá :))
"không biết ngày mai ra sao nữa
mà có ra sao cũng chả sao"
có ổn không nhỉ... còn thêm vài cái gọi là trách nhiệm
không sao mình sẽ làm tốt \m/
PS: nhạc do hứng :))
đầu óc quay cuồng... lối mòn...
lâu rồi không vào lại... định bỏ hẳn nhưng nghĩ lại công mò hơi tiếc ...
thế nào là hạnh phúc ?