[u]gly

silent night


giờ nhìn lại thấy mình hơi ngốc thật , chẳng hiểu mọi chuyện sao lại thế này, cũng chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân làm gì , dù sao chắc không thay đổi được gì, vì thế nên mới không nói , không nói thì lại được hiểu là không phủ nhận , thế là được gắn cho cái mắc mới hahahaha buồn thật ...

lạnh lạnh quá ... chắc thế mãi, chỉ có thể cười khổ hahaha
hắn như đi trên tấm băng mỏng thầm nhủ
cứ đứng đó chờ băng tan hay là tiến về phía trước , thế nhưng chắc gì phía trước sẽ không là băng , cứ thế hắn tự nhủ và hắn chờ đợi , chờ đợi băng tan... rồi một ngày hắn không chịu đựng được nữa , hắn bước đi nhưng đã quá trễ ... hắn chết ...

nhân sinh quan... rắc rối , mù mờ , khó hiểu
chẳng gì phức tạp hơn con người thế mới có lắm chuyện thị phi :))
mà đã sống thì chẳng thể nào không đối mặt với nó
nhận biết được đã khó huống hồ giải quyết được lại còn khó hơn
khối người chọn phương pháp trốn tránh mà tìm không ra cách trừ khi là làm người chết :)) mà em thì chưa muốn chết nên không chọn cách này :))
còn không thì phải đối mặt
một đống rắc rối không có cách gỡ, mỗi vấn đề là một bài toán khiến ta nhức cả đầu hoa cả mắt , không bít lời giải , đề ra mập mờ trong đố có đố ... không bít hồi kết...
20 tuổi rồi tính đến thời điểm này cũg coi như đi đc 1/3 con đường :)) (chẳng muốn sống lâu tốt hơn là khi còn có thể hãy hưởng thụ tuổi trẻ :D) , không phải là ngắn mà cũng chẳng thể nói là dài vì chắc kô nên tính dưới tuổi 18 :)) ít nhất đối với tớ là thế ;
không bít bao lần bế tắc hoàn toàn, không tìm ra được hướng giải quyết, ... rồi cuối cùng cũg vượt qua, một chút cố gắng một chút nỗ lực và tất nhiên một ít may mắn là điểu không thể thiếu :))...
nói như lời một bài hát :

"Có lúc chuyện nhỏ tưởng như là khó
Có những lúc thấy lo nhưng mọi chuyện lại chẳng nhằm nhò
Có những lắm lúc ngặt nghèo tưởng như xong rồi đó
Nhưng nghĩ lại rồi chuyện chẳng đáng mà lo ( chỉ là chuyện nhỏ ) À há"

dù khó giải nhưng mỗi bài toán luôn phải có đáp án, chỉ là bạn có tìm ra không thôi :)) ...
cuối đường hầm luôn là ánh sáng ... trừ khi vào ban đêm :))
có những lúc có nghĩ nhiều cũg vô ích ...
có những chuyện một mình ta không thể giải quyết được...
có lắm thứ thế đấy :D
vì vậy sống thoải mái lên tí , cười nhiều hơn tí dù gì thì tôi 20 mà :))

mất phương hướng, không mục tiêu, xa rời ước mơ, sống vội vã...

nhưng giờ sẽ đổi thay ít nhất đã có động lực
khi con người ta suy nghĩ thì họ sẽ đưa ra được kết luận
khi đã có kết luận thì họ sẽ đưa ra một quyết định
và khi đã quyết định làm điều gì thì họ sẽ làm
mih sẽ học !
giờ thì chơi cho hết cái t9 này đã :))
và việc cần làm ngay bây giờ là ... đi ngủ mệt quá rồi :D

một ngày trôi qua thật nhanh...
ghé qua con đập quê nhà nơi mà cả bọn cấp 2 vẫn hay tụ tập :X
thật yên tĩnh thật đẹp
ngồi hoài niệm một chút :">
ra về gặp lại đứa bạn hồi cấp 1 còn nhớ lúc đó rất thân với nó,
còn nhớ lúc đó nó rất hiền khác hẳn với mình :D
hiền, ít nói và làm nhiều ... một thằng nhóc tốt bụng
còn nhớ như mới ngày nào cả lũ nhóc chạy xe đạp đi chơi lúc nào nó cũg là thằng đi theo sau giúp mih
cái xã hòa thằng hình như là quá lớn đối với lũ nhóc đó
thật tuyệt khi còn là một thằng nhóc :D
giá như mọi thứ vẫn thế
giá như không có kì thi chuyển cấp vào cấp 2
giá như cuộc sống đối xử tốt hơn với thằng nhóc ấy
...
có lẽ mih vẫn là bạn thân nó
tiếc thật