[u]gly

silent night

thèm đi quán cf thân thuộc nào đó buổi sáng...
thèm cảm giác lê chân trần trên bờ biển...
thèm cảm giác chạy xe dưới trời mưa tầm tã trong đêm ...
chuỗi cảm xúc lắng lại trong một buổi sáng tự dưng thức dậy sớm...
một ngày như mọi ngày, cái công việc đều đều, cái áp lực đều đều, thời gian rảnh toàn bộ chăm chút cho cô vợ cả... có lẽ hơi nhàm chán
chắc cần chút dolphin cho bản thân thôi ...
sẽ là sáng mai...
chắc chắn là như thế :)

luôn có sự trả giá trong cuộc đời ...

để có thể đi ... té ko biết bao nhiêu lần
để có thể chạy xe... cũng đụng ko biết bao nhiêu lần
để cố như mọi người... cũng trả giá bằng sự tự ti rằng đôi khi mình ko thể
để cố làm vừa lòng mọi người... chợt nhận ra là chả ai vừa lòng
để có 1 khoảng thời gian có được hạnh phúc là sự mệt mỏi, nỗi đau về sau
...chỉ là tiếc sao mà nó ngắn thế
cái lòng tin giờ đây ... nản lắm rồi...
có lẽ nên bắt đầu thêm một thời gian dài nữa để học cách tin...
giờ thì chỉ muốn say mặc dầu cái dạ dày éo đỡ đc...

cái tháng của sự mệt mỏi cứ bám lấy hắn...
cái tháng nháo nhào...

cái cảm giác khó tả của con người...
cái cho... cái nhận...
cái sự đời...
cái cảm giác yêu... 
đối với hắn giờ phút này cái sự một mình hay có hay không một nửa còn lại ko khác biệt cho lắm...
cố níu giữ chút lòng tin 
để giữ bản thân ko phải là một kẻ bỏ cuộc giữa đường
buồn thì vẫn thế... đều đặn và định kì...
và vẫn thế tháng 10 trôi đi...
tháng của những ngày mưa...
mọi năm hắn vẫn thích mưa... đặc biệt ở cái xứ nóng này...
giờ thì khác... mưa không còn thấy yên bình nữa...
chỉ như đổ xăng vào lửa...
mọi chuyện đang tệ đi ... 

Đã lâu lắm rồi hắn mới có lại cái cảm xúc để viết...
đã quen với cuộc sống bận rộn...quản lý 1 quán trà sữa nho nhỏ... cứ vùi đầu vào công việc như muốn quên đi tất cả, hơn thế có lẽ phải nghĩ đến sự nghiệp của một thằng đàn ông rồi...
lúc này đây quá nhiều thứ choáng ngợp bộ óc nhỏ nhoi của hắn
và cũng đã lâu rồi mới có những suy nghĩ khiến hắn không thể nào chợp mắt nổi
hắn có một cơ hội... một cảm giác hạnh phúc...
hắn đã yêu nhưng lại phân vân... hình như hắn hèn hơn lúc trước rất rất nhiều
hắn đã lớn hơn... suy nghĩ thấu đáo hơn...nhưng hình như không có gì là đủ để gọi là người lớn
hắn phân vân liệu cái việc hắn đặt quyết định tin tưởng thêm một người nữa là đúng hay sai...
hắn thèm được yêu nhưng lại sợ yêu
người ta vẫn nói cơ hội chỉ đến với những ai biết nắm bắt
hắn gặp một người đã đem lại cái cảm xúc mà bao năm rồi hắn đã đánh mất để rồi lãng quên
điều hắn sợ đã xảy ra... những cuộc tình đã qua khiến hắn sợ tất cả
đã có một thời hắn tin tưởng... cũng có một thời hắn lừa dối, như để trà thù... để thử cái cảm giác làm người xấu...
và giờ đây hắn phân vân...
có ai đó đã nói yêu là trao cho người ta cái quyền làm đau mình
hắn sẽ nắm bắt tất cả...
hắn đã có quyết định...
dù hắn có thể đau thêm một lần nữa...


something new come to me this day...
try to be honest, try to be the good...
hoping something good come to me, the simple thing like everyone want!
...

i see u again...

a momant pass by...
no matter how long...
sitting near by me and the others...
but feelling like so far, far way...
can hear u voice ...
but can't see u face ...
i thinking maybe u shy
or avoid see me
or something so far...
so i take the walk
leave the place u stand
take all the moment, the memory of mine...
...
now im sitting here with my memory
listening the music
try pass by the sorrow
someone i still remeber who passed by my life

chuỗi ngày yên bình đến lạ, sống trong một căn nhà mới cùng với lũ nhỏ... như thấy lại ta của ta cách đây 4 năm, cũng thật vui :))
có lẽ đây cũng là cái người ta vẫn hay gọi là nhân sinh hữu duyên. dường như mình đóng vai trò giống như thằng anh mình quen cách đây 3 năm. cuộc sống đã vào nề nếp, và lâu quá chưa ghé chơi với mấy a e phòng cũ . có lẽ bây giờ là ổn rồi đến lúc phải vào lại thành phố thôi, khéo mình thành dân huyện tự ti thì khổ =)).

i'm changed, to be the thing i never thinking of... the bad the good, it doesn't matter to me anymore. feeling boring day after day with smile in my face... it's the joke, right? yeah, fucking joke!... the life without purpose, don't have any reason to live, so should i suicide...(just kidding :))...
should i call some friends and handing out, but honestly i don't know who i should called, hate to hearing "i'm sorry..." , it's make me more shy and feeling alone.
maybe it is the time people must overcome before they grow up, whatever i don't no how to yet!
and maybe music is the best for me that time.

buồn không?
mẹ kiếp ! tao cũng là người lẽ nào không buồn. nhưng có sao nào cũng vui đấy thôi .
ờ thì vui , mày vui cho mày hay cho người khác?
có điều gì khác biệt cơ chứ vui là vui và chỉ là thế thôi.
có lẽ thế...
ừ thì hôm nay là một ngày vui hoặc đại loại là thế. đi ngủ thôi :)