[u]gly

silent night


sau vụ trộm : 
văn đi học... 
còn 2 chú kia ngồi nhà làm 2 bài hay vãi...:))
đag buồn còn cười nữa là...=))
PS: MÌNH KHÔNG NÓI CÂU :" TÔI ƠI ĐỪNG COI HEO NỮA" nhưng tôn trọng tác giả nên giữ nguyên bài ...^^

bài 1 của "an loser"
đề mục :"kinh hoàng"
"Phải, đó là 2 từ chính xác nhất để diễn tả cảm xúc của các thành viên trong nhà lúc này. 
Tên trộm chọn thời điểm không thể chính xác hơn để thực hiện hành vi tội ác: vào 1 đêm không mưa gió, Khoa không có nhà, Rin không tất bật công tác, Văn không chúi mũi koi phim kon heo, Lam không hì hục cứu thế giới, An không quần quật chatsex hắn đã lẻn vào nhà gieo dắt đau thương tang tóc cho 4 nạn nhân tội nghiệp vốn chỉ là những sinh viên nghèo quanh năm sống dựa vào alcohol và mì tôm!
Tài sản mất cắp:
An: 1 cái bóp
Văn: N95
Rin:X460
Phân tích hành vi cướp bóc, vơ vét của hắn ta thấy thật quá tàn ác, máu lạnh và "animal instinct":
- Cuỗm đi 1 cái N95-mao chủ tịch dấu kĩ dưới gối, 1 cái X460 Samsung gì gì đó ôm chặt bên mình nhưng lại bỏ quên thằng K790i nằm loã thể giữa nhà cùng em Ipod 8Gb trên kệ tủ.
-Trả lại cái bóp giá gần 500k nhưng lại lấy sạch giấy tờ tuỳ thân, vài tấm ảnh cũ, 3 viên efferalgan, 2 bịch thuốc dạ dày, 2 tờ vé số cũ mèm và 1 cái băng cá nhân.
........................

Văn: hoảng sợ, hoang mang bèn tự trấn an bản thân bằng việc lên để cái bớ nát mới " tôi ơi, đừng buồn nữa", rồi "buồn ơi, đừng đến nữa" thay vì "tôi ơi, đừng koi phim heo nữa" như mọi khi.

Rin: vẻ mặt gã không dấu được suy nghĩ "dù sao cũng có đứa chịu thiệt như mình" nhưng cũng có tí cắn rứt "tại sao thằng Khoa đi vắng? nó không mất gì cả, không thể như vậy được!"

Lam: sung sướng vì mình không mất gì từ vụ án kể trên nên tự nhủ "it's not right, but it's ok"

An: "sao không phải là thằng Lam? tại sao?". Cũng dễ hiểu và cảm thông, gã đã mất gần hết, trừ cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì. Nói thật đó, thật mà, tin người ta đi mà T_T, cười cái gì?

Vụ việc đã qa đi, nhưng để lại đây không khí tang tóc, đau thương và nghi ngờ, đố kị!

Đố kị thì đề nghị bạn đọc xem xét lại tình tiết vụ án sẽ rõ

F*ck u bitch!!!"


bài 2 do "rin women" viết
đề mục "KKK!!! F*cked Burglar!"
"
Đó là một kế hoạch hoàn hảo trong một cơ hội mà nữa năm chỉ có một lần. Hắn đột nhập thành công vào căn gác cửa mở toang hoang và bắt đầu cuộc càn quét, vơ vét ghê tỡm nhức, có thể trong suốt quãng đời hành nghề của hắn!! Bull sh*t!
...
Trong căn gác đó, nơi mà chỉ mới hôm qua thôi, còn tràn ngập những niềm vui thơ ngây và tiếng cười đùa hồn nhiên của con trẻ, nơi mà, chỉ mới hôm qua thôi, tất cả thành viên còn sống với nhau trong sự yêu thương đùm bọc, san sẻ cả khó khăn lẫn hạnh phúc, bằng một tình bạn thân thiết nhức và trong sáng nhức có thể có trên cõi đời ô trọc này, nơi mà quanh năm chỉ có 1 mùa hè cho việc nghỉ ngơi vui chơi, nơi mà mỗi giọt nước đều có mùi cồn công nghiệp.... thì giờ đây, chỉ còn lại sự đau buồn, tuyệt vọng, mất mác, lòng ghen ghét đố kị, sự bất tín và nghi ngờ lẫn nhau... tất cả chỉ còn lại một căn gác đìu hiu bẩn thỉu cùng với mùa đông giá rét đến từ những con người, đã từng, coi nhau nhu anh em... Ngay lúc này, thậm chí cả lũ gián bò ngổn ngan trên sàn và tường cũng nồng nặc mùi ôi thiu của mì tôm...
...
Một đêm kinh hoàng!
Tuy nhiên...
Đây là cái xã hội fuck j`, mà lại có 1 thằng đi lấy cả 3 gói thuốc đau bụng, 2 viên Para, mấy tờ vé số chưa dò, hình bạn gái cũ và cả giấy lộn trong 1 cái ví không có xu nào, sau đó thì quăng trả lại cái ví trị giá 500k???
Đây là cái xã hội fuck gì, mà lại có 1 thằng đi lấy 1 cái "N95 Của Mao chủ tịch" và 1 cái X460 của Samsung được giấu kĩ dưới gối, mà không thèm thậm chí ngó tới kon K790i nằm phơi hàng giữa nhà và 1 cái Ipod 8G để gọn trên bàn???

...
Chú Văn, trong lúc quá đâu buồn, phẫn uất và lose control vì "Mất dt chapter 5", đã viết ngay "Tôi viết cho tôi chapter 6" và để blast "Buồn ơi, đừng đến nữa!" thay cho "Tôi ơi, đừng coi heo nữa!!!"
...
Ku Ki(An), trong khoảnh khắc cùng cực của sự tuyệt vọng và đau thương vì những mất mát khó lòng hồi phục, chỉ biết ngồi nghe System of a down với vẻ mặt thẫn thờ. Tội nghiệp, dường như hắn chưa tin, hay chưa chịu tin, hay không thể tin, vào hiện thực éo le và hoàn cảnh nghiệt ngã... Hắn mất trắng, kể cả cái mà ai cũng biết là cái gì đó.
...
Ku Rin(rin), với nỗi thống khổ vì tất cả hi vọng, mục đích và lí do để sống đã ra đi cùng vật chất trong đêm đó, chỉ biết ngồi nhìn hai thằng kia để tự cảm thấy an ủi : "Dù sao thì cũng có thằng mất như mình"!
...
Chú Lam - The Chosen one - kẻ duy nhất không hiểu bằng cách nào và vì sao, đã toàn vẹn được thể xác và tư trang, sau cái đêm ác mộng ấy, dường như không thể tiếp tục sống với sự ngờ vực và dị nghị trong căn nhà này nữa, đang tính đến chuyện ra đi!
...
Một kết cục hết sức bi thảm, còn hơn cả Hamlet
...
Fucked bitch!!!


God Damn!!! 


BullShit!!!
"

0 nhận xét:

Đăng nhận xét